tình buồn không phải lúc nào cũng để quên đi
Tự ôm nỗi buồn không biết nói cho ai Rồi khi cơn mưa rơi xuống hai dòng lệ cứ tuôn Buồn nào đau hơn nỗi buồn không thể buông? Khóc đủ rồi (lau khô đôi mi, lau khô đôi mi) Đứng dậy thôi (quên anh ta đi, quên anh ta đi) Và nhìn lên cao để nước mắt chẳng thể nào rơi Ngày nào lồng ngực em vẫn run thì vẫn phải cố bước đi đến cùng
Cũng chẳng phải phụ nữ có chồng rồi là cho phép bản thân mình từ bỏ sự mạnh mẽ để hưởng thụ cái cảm giác được che chở mà ngủ vùi quá lâu….để rồi một ngày ta mất đi khả năng phản kháng lại tổn thương, cũng là lúc tấm chồng nhận ra ta chẳng khác nào một con búp bê bằng bong bóng vô dụng và dễ
Làm thế nào để ngừng yêu đơn phương người không yêu mình? 1. Hãy thành thật với cảm xúc của chính bản thân mình. Khi tình yêu không được đáp lại, bạn sẽ buồn, thất vọng; và cảm thấy mình không đủ tốt để đón nhận tình cảm từ người kia.
Vay Nhanh Fast Money.
1. Gặp em trong [F] những người bạn thân quen một ngày mùa [C] đông Nhiều năm xa [Dm] cách kể từ lúc ấy chẳng còn [Bb] chờ mong Và thời gian [F] đã nhuộm màu trên ta nên giờ mình [C] khác xưa Đôi nếp [Gm7] nhăn đầu mùa [C] 2. Giờ thôi xao [F] xuyến nhưng còn bâng khuâng nhiều chuyện [C] vừa qua Chuyện thời thương [Dm] mến chỉ bằng đan tay hôn [Bb] vài vội giây Và dù ta [F] cũng có niềm chia vui mất ngàn ngày [C] để vui Nhưng đã [Bb] qua cả rồi, khi vui [C] hãy nhớ! ĐK Tình buồn không [F] phải lúc nào cũng chỉ để [Am] quên đi Tình buồn lưu [Dm] giữ bao nhiêu mộng mơ lúc [Bb] xuân thì Tại mưa tại [F] nắng hay muôn niềm thương đã vấn [Am] vương rồi như sương Một thời [Dm] mãi xa à [C] ha Để rồi nhìn [F] đời ta đau nhẹ tênh giữa [Am] trái tim Nụ cười nước [Dm] mắt sau những bão giông đã [Bb] ngủ yên Phải nhìn lại [F] xem ta có hạnh phúc với chính [Am] ta ngày hôm nay Có [Gm] khi bước không chung [C] đường, vậy [F] lại hay! 3. Cảnh xưa nơi [F] cũ những miền ta qua cũng nhiều [C] đổi thay Mộng mơ hoa [Dm] tuyết khắp trời trắng xóa đôi [Bb] tà áo bay Giờ còn bóng [F] dáng hai người an nhiên sau không [C] ít nhiều chênh vênh Mỉm cười [Bb] với nhau lần đầu kể từ [C] nỗi đau ĐK Tình buồn không [F] phải lúc nào cũng chỉ để [Am] quên đi Tình buồn lưu [Dm] giữ bao nhiêu mộng mơ lúc [Bb] xuân thì Tại mưa tại [F] nắng hay muôn niềm thương đã vấn [Am] vương rồi như sương Một thời [Dm] mãi xa à [C] ha Để rồi nhìn [F] đời ta đau nhẹ tênh giữa [Am] trái tim Nụ cười nước [Dm] mắt sau những bão giông đã [Bb] ngủ yên Phải nhìn lại [F] xem ta có hạnh phúc với chính [Am] ta ngày hôm nay Có [Gm] khi bước không chung [C] đường, vậy [F] lại hay! [C][D7][G] Tăng 1 tone lên [G] - ĐK Tình buồn không [G] phải lúc nào cũng chỉ để [Bm] quên đi Tình buồn lưu [Em] giữ bao nhiêu mộng mơ lúc [C] xuân thì Tại mưa tại [G] nắng hay muôn niềm thương đã vấn [Bm] vương rồi như sương Một thời [Em] mãi xa [D ] Để rồi nhìn [G] đời ta đau nhẹ tênh giữa [Bm] trái tim Nụ cười nước [Em] mắt sau những bão giông đã [C] ngủ yên Phải nhìn lại [G] ta xem ta có hạnh phúc với chính [Bm] ta ngày hôm nay Có [Am] khi bước không chung [D]đường, vậy [G] lại hay!
Một người bạn lớn của tôi từng nói với tôi rằngĐiều thứ nhất, yêu một người, và kết hôn với người đó, sẽ đánh mất đi rất nhiều trải nghiệm của đời này trong tình thứ cũ khác chắc sẽ chẳng có người ngó ngàng; nhưng người cũ, chốn cũ, tình cũ thì rất khác. Là ký ức, là kỷ niệm, và nếu chạm vào, ít nhiều sẽ làm ta chợt chênh vênh. Ra là ta của thời điểm ấy, từng hôn vụng dại, cũng từng yêu điên cuồng và khắc cốt ghi tâm đến thế. Nhưng không rõ vì lý do gì, hay tại duyên trời, ta không còn bước chung đường với người. Chia phôi, đau, có chứ, là cảm giác tim như bị ai bóp nghẹt, nước mắt chỉ chực trào ra khi thấy điều gì thuộc về người. Yêu, đúng, sai, không còn quá quan trọng nữa. Giữa dòng chảy vô thường của cuộc đời, đôi lúc nhìn lại tự hỏi, người sống tốt không, hạnh phúc chứ, và những điều tưởng chừng cũ kỹ kia, bất chợt rõ ràng như mới ngày hôm qua. Chút bâng khuâng không giấu được nơi đáy mắt. Nhưng, đã qua cả rồi. Hạnh phúc hiện tại của ta, là người rót cho ta cốc nước ấm để uống viên thuốc đắng ngắt khi ta ốm, là người cùng ta nắm tay đi thật xa, và thật hi vọng, sẽ không buông tay. Người cũ, là phép thử để ta tự vấn, ta có hạnh phúc với hiện tại này hay thứ hai, kết hôn với một người mình rất yêu, chưa hẳn đã là điều trước người ta rất yêu, ta như gồng mình cố gắng trở thành con người để người thích, chứ không còn là chính ta. Chạy theo người, rất mệt, có phải không?Người yêu ta nhất, người ta yêu nhất và người phù hợp với ta nhất. Bước qua vài ba mối tình, ta nhận ra mình vẫn cứ nhớ khắc khoải mối tình đầu, thường là người ta yêu nhất. Bởi tất cả sự ngô nghê của cảm xúc, ta đã trao tặng người, cái nắm tay đầu tiên, cái ôm ngượng nghịu và cái chạm môi dè dặt. Yêu, là yêu thôi, chỉ giản đơn là câu chuyện của cảm xúc. Phải rồi, thứ tình cảm đơn thuần ấy, ta của sau này, sẽ thật khó để tìm lại. Nhưng rồi ta - người, dù muốn hay không, cũng sẽ bị va đập bởi cuộc đời, định hướng tương lai, gia đình và cơm áo. Người ta rất yêu, thật đáng tiếc, không phải là người phù hợp với những điều này. Và điều quan trọng nhất, người có đủ yêu ta để vượt qua khoảng cách này không?Vậy là dang dở, và bởi dang dở, nên ta luôn khao khát được nắm bắt. Thế nhưng, ta ơi, ánh sáng của đom đóm giữa bầu trời chẳng phải đẹp hơn khi nắm trong tay rất nhiều lần hay sao?Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi, tình cũ dạy ta trưởng thành và biết cách yêu, được yêu. Thật may mắn, vì ta được có nhiều hơn một lần cảm giác yêu và được yêu; và người cùng ta nắm tay hiện tại, là một người phù hợp với ta, ta yêu người và người yêu ta, không bằng thứ tình cảm mãnh liệt của tuổi trẻ, mà bằng tất cả sự thấu hiểu và tôn khi bước không chung đường, vậy lại hay…
tình buồn không phải lúc nào cũng để quên đi