tên của em là bệnh của anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh, Chương 05. Loaded 0%. -. Chương 5. Chiều thứ hai, Cơ Quân Đào có lịch giảng dạy tại Viện mĩ thuật. Vì một thời gian dài ngủ không ngon nên buổi sáng anh ta thường dậy muộn, thông thường thì phải ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa rồi mới đến trường Anh ta không còn nhìn xa xăm nữa, nhìn Hoài Nguyệt nói: "Có thể em không biết, đại đa số các tác phẩm của anh trong lần triển lãm tranh này đều được sáng tác trong lúc bệnh trầm cảm đang nghiêm trọng, bây giờ chỉ hoàn thiện mà thôi. Truyện Tên Em Là Bệnh Của Anh!, câu chuyện kể về những con người đều có một số phận khác nhau, có bi thương có hạnh phúc nhưng họ không thể vượt qua được chính mình khi cuộc sống phải bắt họ đối diện những hoàn cảnh tàn khốc đầy trớ trêu. Anh từ nhỏ đã mang Vay Nhanh Fast Money. Trưa thứ hai, lúc này trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người. Hoài Nguyệt gọi đồ ăn rồi ngồi đợi Tư Tư. Tư Tư đến phòng triển lãm Tố chụp ảnh, bây giờ đang trên đường về tòa soạn. Trần Thụy Dương cũng mới xuống ăn cơm, thấy cô ngồi một mình một bàn liền đi tới ngồi xuống đối diện với cô."Tại sao lại ăn toàn rau thế, nhìn em ăn thế này anh thấy rất áy náy, hay là tại tiền thưởng cho nhân viên ít quá?"Hoài Nguyệt nhìn thức ăn trước mặt mình, đúng là toàn rau dưa thật, lại nhìn thức ăn trước mặt Trần Thụy Dương, cô mỉm cười nói "Thu nhập của giám đốc cáo gấp mấy lần em, anh ăn thịt, em đương nhiên phải ăn rau mà".Tòa soạn tạp chí cũng giống phần lớn các cơ quan hành chính sự nghiệp khác, thu nhập của mỗi người đều được tính theo hệ số. Thương Hoài Nguyệt được điều từ chủ biên chuyên mục xuống cấp phó nên hệ số đã giảm xuống. Chuyện thưởng tết cuối năm chưa nói tới, riêng tiền lương mỗi tháng đã giảm gần ba triệu. Tư Tư cảm thấy rất bất bình cho cô, công việc vất vả hơn, tiền ít hơn, đây không phải ép người quá đáng thì là cái gì? Nhưng Hoài Nguyệt lại nói "Được rồi, em nghĩ mấy năm nay mình làm mảng dân tộc rất nhàn nhã mà tiền lương lại ngang với thầy Trương nên vẫn cảm thấy áy náy, từ giờ thì có thể yên tâm rồi". Cô cũng hay mắc căn bệnh thanh cao điển hình của phần tử trí thức, cô không làm được loại chuyện xôi thịt như tranh cãi với lãnh đạo vì vài triệu đồng tiền Thụy Dương mới tới tòa soạn không lâu nên còn không hiểu rõ chuyện thu nhập lắm. Hôm nay tài tử Trương nói với anh ta việc này nên anh ta mới biết đã làm khó Hoài Nguyệt. Vừa rồi Trần Thụy Dương đã bàn bạc chuyện bồi thường cho Hoài Nguyệt với Phó tổng biên tập Lưu."Em ăn của anh trước đi, lát nữa phát tiền thưởng cho em sau". Anh ta đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình tới cho Hoài Nguyệt. "Mùa hè đến rồi, phải chú ý chăm sóc thân thể, đừng để gầy như Kate Moss"."Không cần không cần", Hoài Nguyệt vội đẩy đĩa thức ăn lại, "Mùa hè em quen ăn ít rồi". Sự ân cần vô tình hay cố ý của Trần Thụy Dương hàng ngày làm cô cảm thấy bất an, phải biết trong tòa nhà này có không biết bao nhiêu cô gái đang theo đuổi vị giám đốc trẻ tuổi này."Anh vừa trao đổi với Phó tổng biên tập Lưu, cũng trưng cầu ý kiến của thành viên ban lãnh đạo. Mọi người đều cảm thấy giao trọng trách lại giảm thu nhập thật sự là làm khó em, nhưng tạm thời lại không tìm được biện pháp tốt hơn nên muốn để em kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng. Như vậy hệ số sẽ ngang bằng hệ số lương của em trước đây. Em thấy được không?"Vừa nghe vậy Hoài Nguyệt vội lắc đầu nói "Em làm nghiệp vụ, hoàn toàn không hiểu gì về hành chính cả, sao làm được Phó chủ nhiệm chứ. Dù sao cũng giảm có chút ít, giám đốc, anh cứ tăng mức thưởng cho nhân viên là được. Nước lên thuyền lên, tự nhiên em cũng sẽ gỡ lại đủ, không cần phải phiền phức như vậy".Mấy năm sau khi cưới, Lỗ Phong chưa từng để cô phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Mặc dù đã li hôn hơn một năm nhưng thu nhập ở tòa soạn tạp chí cũng cao, lại có nhà cho thuê nên điều kiện kinh tế không hề khó khăn, cô vẫn là một người không phải lo nghĩ chuyện tiền ánh mắt Trần Thụy Dương lô ra vẻ tán thưởng. Bình thường toàn thấy những người tính toán chi li, cả chuyện tiền bạc lẫn chuyện công việc. Có người ngoài miệng nói rất dễ nghe nhưng lại không bao giờ chịu thiệt một li nào. Loại người bề ngoài dịu dàng tinh tế, đối nhân xử thế lại cực kỳ rộng lượng như Hoài Nguyệt tuyệt đối rất hiếm."Có thể em không để ý vài triệu này nhưng anh làm việc dù sao cũng phải có nguyên tắc, nếu không sau này còn ai chịu làm việc tử tế chứ?" Anh ta nói nghiêm túc, "Chỉ là danh nghĩa thôi, tất cả chuyện của văn phòng em đều không cần phải nhúng tay vào, chỉ lo làm tốt chuyên mục của em với anh Trương là được rồi".Hoài Nguyệt không tiện từ chối tiếp, nhưng Trần Thụy Dương sắp xếp cho cô vị trí này, kiểu gì những người không biết rõ nội tình cũng sẽ bàn ra nói vào. Bị người ta bàn tán, thà rằng cô không cần chút tiền đó còn sắc mặt cô lúng túng, Trần Thụy Dương liền chuyển sang chủ đề khác "Em còn nói em với Cơ Quân Đào chỉ quen biết sơ sơ nữa không? Sơ sơ mà anh ta lại nể mặt em thế cơ à? Lần phỏng vấn này rất thuận lợi, anh đã đọc bản thảo của em rồi, mặc dù đa số là dùng các tư liệu đã có nhưng cũng có rất nhiều nội dung mới, đặc biệt là phần nói về ảnh hưởng của mẹ đối với anh ta, rất sinh động, cũng rất cảm động. Vừa rồi anh Trương đã đến phòng anh khen ngợi em hết lời".Hoài Nguyệt đỏ mặt nói "Chủ yếu là chuyện Cơ tiên sinh nói hết sức hấp dẫn, anh ấy là một người rất cảm tính, tình tình cũng rất tốt, thực ra cũng có thể coi là hiền lành".Trần Thụy Dương không nhịn được nhìn cô chằm chằm, hỏi nửa thật nửa giả "Hiền lành? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói như vậy về anh ta". Nhớ lại dáng vẻ yên lặng không nói một lời, không coi ai ra gì của Cơ Quân Đào lúc xem thi đấu thuyền rồng lần nọ, Trần Thụy Dương nghĩ hiền lành là hai chữ thật sự không có một chút liên quan gì với Cơ Quân Nguyệt đang định giải thích thì Tư Tư đã hấp tấp chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, "Giám đốc, đại công cáo thành!" Rồi lại quay đầu nói với Hoài Nguyệt "Đúng là không có thiên lý, một đại tài tử mà ngoại hình lại dễ coi như vậy, nếu trẻ lại mười tuổi thì có phải liều mạng chị cũng phải săn đuổi bằng được".Hoài Nguyệt sớm đã quen với kiểu ăn nói của Tư Tư nên chỉ cười nói "Bây giờ tình chị tình em đang là mốt đấy, theo đuổi đi. Có cần em cung cấp tin tức nội bộ cho chị không?""Tuyệt đối là người đàn ông đẹp trai nhất chị từng nhìn thấy, đến giờ mới hiểu thế nào là khí chất tài tử. Chị đã chụp liền mấy kiểu mà kiểu nào cũng không muốn bỏ, thôi để lát nữa lãnh đạo quyết định xem chọn kiểu nào vậy. Lượng tiêu thụ kỳ này của tạp chí chúng ta nhất định sẽ tăng mạnh, thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy ngoài ảnh bìa thì cô bé nào cũng phải mua một quyển". Tư Tư lại quay sang cười nói với Trần Thụy Dương "Giám đốc Trần, tôi tuyệt đối không có ý hạ thấp anh, anh tuyệt đối có thể coi là đẹp trai lắm rồi, có điều anh chàng Cơ Quân Đào kia và chúng ta giống như là người của hai thế giới khác nhau ấy". Cô lại quay về nói với Hoài Nguyệt "Hoài Nguyệt, em có cảm giác này không, người đàn ông đó giống như một hoàng tử đi ra từ một tòa thành, khí chất quý tộc thanh nhã thoát tục, lúc anh ấy rót nước cho chị chị cũng cảm thấy không chịu nổi, suốt ngày em nhìn khuôn mặt như vậy chẳng lẽ lại không động tâm?"Hoài Nguyệt lườm cô, bình thường vẫn quen huyên thuyên với Tư Tư, nhưng bây giờ có Trần Thụy Dương bên cạnh cô lại không khỏi đỏ Thụy Dương cười nhạt liếc nhìn Hoài Nguyệt "Nghe chị nói vậy, hi vọng kỳ này tạp chí sẽ tiêu thụ tốt. Hoài Nguyệt, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé. Nhân vật trang bìa kỳ tới dự tính là giáo sư Liễu An nghiên cứu văn học Ngụy Tấn, bài nói chuyện trên truyền hình vừa rồi của giáo sư Liễu được đánh giá rất cao. Anh cũng nói với anh Trương rồi, mọi người cùng đi gặp mặt một chút".Hoài Nguyệt gật đầu, giáo sư Liễu từng lên lớp cho cô thời học đại học, cũng từng ở cùng khu với nhà Lỗ Phong. Ông là người thích náo nhiệt, rất có phong cách danh sĩ. Phỏng vấn giáo sư Liễu thì không có vấn đề gì, vấn đề là mình đã hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn Cơ Quân Đào, nhưng bên chỗ Đặng Duyên Duyên thì làm thế nào?Đến tối lúc cùng đi ăn với giáo sư Liễu Đặng Duyên Duyên mới gọi điện thoại tới, vừa nghe cô kể lại tình hình Đặng Duyên Duyên đã cuống quýt lên."Hoài Nguyệt, tớ không biết đâu, bạn phải giúp tớ mới được. Sếp tớ đã nói rồi, anh ta không chịu vào trường quay thì tớ cứ tự động cuốn gói biến đi".Hoài Nguyệt biết Đặng Duyên Duyên lại nói phét, cô bất đắc dĩ trả lời "Anh ta chỉ là hàng xóm của tớ, sao có thể nghe lời tớ được. Huống hồ theo quan sát của tớ thì Cơ tiên sinh quả thật không thích xuất đầu lộ diện, lên TV có khi còn làm anh ta khó chịu hơn cả bị giết ấy chứ"."Bạn hiểu anh ta nhỉ? Mà anh ta cũng quan tâm đến bạn quá đấy. Thành thật đi, quen hệ tiến triển đến đâu rồi?" Đặng Duyên Duyên lập tức quên mất nhiệm vụ của mình, bắt đầu săn tin lá Nguyệt cười nói "Đừng nhảm nhí nữa, không phải bạn thích anh ta à, còn lôi tớ vào làm gì? Tớ thấy hình như Cơ tiên sinh cũng không qua lại với cô gái nào, cuối tuần ngoài em gái anh ta thì cũng không có người phụ nữ nào tới nhà cả. Cơ hội của bạn vẫn lớn lắm"."Vậy anh ta có phải gay không? Nghe nói giới nghệ thuật có nhiều người như vậy lắm". Đặng Duyên Duyên lớn tiếng hỏi không hề cố Nguyệt đứng ngoài hành lang, cô vô thức che điện thoại, nói không vui "Đừng nói liên thiên"."Làm sao bạn biết tớ liên thiên? Chẳng lẽ bạn với anh ta..." Đặng Duyên Duyên cười mờ ám, "Hoài Nguyệt, tớ thấy anh ta tốt đấy, tốt hơn thằng khốn Lỗ Phong nhiều, bạn dứt khoát quay sang theo đuổi anh ta đi. Đến lúc thành đôi rồi thì không phải tớ muốn phỏng vấn kiểu gì cũng được sao?"Hoài Nguyệt dở khóc dở cười "Đặng đại tiểu thư, đừng có liên thiên nữa, tớ là gái bị chồng đá ra khỏi cửa, làm gì có tư cách với cao như vậy"."Ai bảo thế? Một người đẹp như bạn thì làm gì có ai mà bạn không xứng chứ". Đặng Duyên Duyên nói, "Hoài Nguyệt, nếu có cơ hội thì bạn đến nói bóng gió với Cơ Quân Đào hoặc Cơ Quân Dã giúp tớ một chút. Nếu vẫn không được thì phải xem sức hấp dẫn của người đẹp dẫn chương trình đài tớ thế nào vậy. Tớ cũng không thể cố hơn được".Biết Đặng Duyên Duyên không muốn làm khó mình, cuối cùng tảng đá trong lòng Hoài Nguyệt cũng đặt xuống đứng một lát ngoài hành lang rồi định đi vào phòng ăn, chợt thấy Lỗ Phong đang đi từ trước mặt Phong đã thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương cùng tới đây. Hôm nay hắn tới đây bàn chuyện với thân chủ, không ngờ lại nhìn thấy gã giám đốc trẻ tuổi hắn vẫn canh cánh trong lòng đó. Ngồi ăn cơm mà hắn không tập trung được, ra khỏi phòng thấy Hoài Nguyệt đang đứng gọi điện ngoài hành lang liền vội vàng đi Nguyệt cũng không ngờ lại gặp Lỗ Phong ở đây. Không có Đậu Đậu bên cạnh, cô không cần phải để ý tới Lỗ Phong nên chỉ gật đầu định đi Phong đưa tay giữ cô lại, hắn đã uống rượu, mùi rượu mơ hồ tỏa ra từ người hắn. Đó là một mùi từng rất quen thuộc, Hoài Nguyệt lấp tức nghiêng mặt đi."Hoài Nguyệt, tại sao gặp mặt mà không thèm chào hỏi lấy một câu?"Lỗ Phong áp tới gần cô, hình như muốn kéo cô vào lòng. Hoài Nguyệt hoảng sợ giật tay ra khỏi tay hắn."Tôi hẹn hai người khác tới đây bàn công việc". Hoài Nguyệt nói lạnh lùng, "Tôi phải vào phòng đây"."Hẹn ai? Giám đốc Trần?" Lỗ Phong cười lạnh nói, "Tiện thể anh cũng có việc cần hỏi anh ta một chút, anh vào cùng em"."Lỗ Phong, anh say rồi làm càn à? Giáo sư Liễu An đang ở trong phòng, chúng tôi thật sự đang bàn công việc". Hoài Nguyệt cả giận nói."Vậy thì mời giám đốc Trần ra ngoài này. Anh muốn hỏi anh ta một chút xem anh ta quấn quít lấy em như vậy rốt cục là muốn làm gì?" Lỗ Phong còn tỏ ra tức giận hơn cô, "Hắn ta là bạn trai cũ của Viên Thanh, em biết không? Hai người đã tính đến chuyện cưới xin rồi, bây giờ hắn ta quấn quít lấy em đơn giản là vì muốn trả thù anh thôi".Hoài Nguyệt sửng sốt nghiềm ngẫm lại một lượt những gì hắn nói, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cười lạnh nói "Trả thù anh cái gì? Lấy tôi để trả thù anh? Lấy một người phụ nữ bị anh vứt bỏ để trả thù anh? Lỗ Phong, anh không thấy lời này của anh quá buồn cười à?"Lỗ Phong sững lại rồi sửa lời "Vậy thì anh ta trả thù Viên Thanh".Hoài Nguyệt tức giận đến mức nước mắt đảo quanh trong viền mắt, "Lấy tôi để trả thù người phụ nữ đó? Người phụ nữ đó tốt như vậy à? Tốt đến mức anh biết rõ người ta đã bàn chuyện cưới xin rồi còn phải cướp về à? Anh ta quấn lấy một con đàn bà hu hỏng như tôi chính là để chọc tức cô gái tốt đó, làm cho cô ta tức giận bất bình, cho rằng tôi đã hạ thấp đẳng cấp của cô ta à? Ý anh muốn nói là như vậy đúng không?"Lời vừa ra khỏi miệng Lỗ Phong đã hối hận rồi, thấy Hoài Nguyệt tức giận như vậy hắn vội vàng kéo cô lại nói "Không đúng không đúng, ý anh không phải như vậy, Viên Thanh làm sao so với em được"."Không được nhắc tới người phụ nữ đó với tôi, hai người các ngươi chỉ làm tôi buồn nôn thôi". Hoài Nguyệt giận dữ giật tay ra xoay người đi Phong ảo não châm một điếu thuốc rít một hơi thật dài. Hắn đã thận trọng như vậy rồi mà cuối cùng sắp thành lại bại, tất cả lại phải làm lại từ đầu. Nếu không phải thằng cha Trần Thụy Dương này lại phá hoại kế hoạch của hắn lần nữa thì làm sao hắn lại có thể kích động như thế Hoài Nguyệt đi vào với hai mắt ửng đỏ Trần Thụy Dương thầm thấy làm lạ, đến lúc ăn xong anh ta dặn tài xế đưa giáo sư Liễu An về nhà, còn mình thì gọi taxi đưa Hoài Nguyệt về để hỏi xem đầu cua tai nheo thế nào."Giám đốc Trần, Viên Thanh là bạn gái cũ của anh à?" Hoài Nguyệt nhận ra vẻ nghi hoặc của anh ta, cô cũng không muốn che giấu. Có một số việc cứ ngả bài ra nói cho rõ ràng sẽ tốt hơn Thụy Dương hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức thoải mái thừa nhận, Hoài Nguyệt chợt không biết nên nói gì nữa."Vừa rồi em gặp Viên Thanh à? Hay là Lỗ Phong?" Trần Thụy Dương hỏi theo trực giác, có thể làm cho Hoài Nguyệt khóc sợ rằng chỉ có hai người này."Lỗ Phong". Hoài Nguyệt rầu rĩ biết che giấu, không thích tranh đoạt. Trần Thụy Dương cảm thấy Hoài Nguyệt cũng không lớn hơn Đậu Đậu là bao, vừa đơn thuần vừa mềm yếu."Quả thật trước khi đến đây anh đã biết em rồi". Trần Thụy Dương nói thẳng thắn "Anh và Viên Thanh yêu nhau chừng đó năm, mọi người xung quanh đều biết cả. Lỗ Phong bây giờ cũng coi như là một luật sư có danh tiếng được nhiều người biết, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị người khác để ý. Em làm ở tòa soạn tạp chí này, anh được điều đến đây nên đương nhiên sẽ có người nói với anh".Hoài Nguyệt nhíu mày không lên tiếng."Anh cảm thấy rất bình thường, người Trung Quốc đông như vậy, thành phố này thì bé bằng nắm đấm, đi tới đâu mà chả gặp được những người có dây mơ rễ má với mình". Trần Thụy Dương quay sang nhìn cô, "Nhưng anh vẫn không thể không để ý đến em. Anh cảm thấy em rất yêu nghề, cũng rất tài hoa nên mới điều em đến chuyên mục mới và giao trọng trách cho em. Nếu như em cảm thấy anh là loại người lòng dạ khó lường thì đúng là oan uổng cho anh quá".Hoài Nguyệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chân thành của anh ta."Anh sẽ không cố ý làm khó em vì Viên Thanh. Đầu tiên, em cũng là người bị hại. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ta không đáng để anh làm như vậy. Hoài Nguyệt, không được khó chịu, Viên Thanh là quá khứ của anh, Lỗ Phong cũng là quá khứ của em. Anh đã nói với em rồi, chúng ta không thể sống vì quá khứ được".Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vâng một Thụy Dương cười nói "Sau này nếu em phát hiện anh lấy việc công trả thù riêng thì nhớ đừng khách khí, nhất định phải đến ủy ban kỉ luật kiện anh".Hoài Nguyệt cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, cô nhẹ nhàng nói "Em tin anh. Giám đốc Trần, anh là một người rất chính trực".Trần Thụy Dương thở dài trong lòng, dăm ba câu đã tin người khác rồi, một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như vậy thật sự làm người khác không thể yên tâm được".Về đến nhà, nhớ lại lời Lỗ Phong nói Hoài Nguyệt lại đau lòng không thôi. Không ngờ người ta đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi mà hắn còn phải nhảy vào phá đám. Trước kia cô luôn cho rằng là Viên Thanh dụ dỗ Lỗ Phong, bây giờ mới biết thì ra là Lỗ Phong phá hỏng chuyện tốt của Trần Thụy Dương. Mình đúng là không biết xem người, tuổi thanh xuân đẹp như thế mà bị hủy hoại trong tay loại người không có một chút đạo đức nào như lại nghĩ tới Trần Thụy Dương, một người rất tốt, chân thành, thẳng thắn, cũng rất quan tâm đến mình. Đáng tiếc là lại có một quan hệ lăng nhằng như vậy xen vào giữa, sau này hai bên cũng phải chú ý một chút. Lỗ Phong đã hiểu lầm, ai dám đảm bảo những người khác sẽ không hiểu lầm chứ. Cùng đơn vị, người nhiều lắm miệng, có tin đồn gì truyền ra thì sẽ rất không đi nghĩ lại, lúc thì đau lòng, lúc thì tức giận, đột nhiên cô nhớ tới đôi mắt bình thản mang theo nét cười đó, nhớ tới câu nói anh ấy nói đó "Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng suy nghĩ lo lắng một mình làm gì!"Đúng vậy, một mình đúng là có quá nhiều chuyện phải lo. Nhưng cô có thể nói với ai chứ? tiep Vài ngày trôi qua, tung tích của cô vẫn là con số không, tìm mãi vẫn không đến một ngày, hắn tình cờ tìm thấy nhật ký của dòng chữ dần hiện lên trước mắt hắn." Khắc Hiên, sau này em rất mong mình làm cô dâu của anh. "" Khắc Hiên, sao anh cứ lại lạnh nhạt với em? "" Khắc Hiên, em yêu anh, vô cùng yêu. Anh hứa sẽ bên em mãi cơ mà? Sao lại yêu người khác? Anh vì cô ấy mà đánh em, em đau lắm. Khắc Hiên, em hối hận rồi! Hối hận khi yêu anh! "Nước mắt của hắn rơi lã chã, hắn đưa tay lau nước mắt, nước mắt vẫn không ngừng rơi, chảy dài xuống khủy tay Mộc Lam, xin lỗi em!Hắn đánh mất cô thật rồi!Ba tháng tìm thấy là... tìm thấy được tấm bia mộ của bệnh ung thư quái ác đó đã cướp đi sinh mệnh của người con gái tội nghiệp quỳ xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên tấm ảnh đang cười rạng rỡ kia, nước mắt lăn dài trên Mộc Lam, anh hối hận lắm, anh xin lỗi. Nếu như có thể quay lại, anh sẽ yêu em vô cùng, cưới em làm vợ của mình. Anh yêu em mất rồi nhưng không thể ôm em vào lòng được. Không thể hôn lấy em được Lam! Xin lỗi em, anh yêu em!Linh hồn cô gái trẻ tuổi ôm lấy hắn, lau đi giọt nước mắt của mình rồi tan biến trong hư đó, cô và hắn có duyên phận gặp tay hắn chối bỏ duyên phận như thời gian quay lại, hắn sẽ chữa lỗi lầm của mình sao?Chỉ tiếc rằng trên đời này không có chữ nếu như!ENDTác giả Lucia Nguyễn Tên Đánh Mất Duyên Phậndoan_van truyenngontinh viral xuhuongggggg Khi đọc xong truyện này và truyện “Nhà A nhà B” của Hàm Hàm thì tôi đã rất thích tác giả này, bởi cách viết truyện thiên về nội tâm nhân vật, thiên về những suy nghĩ của nhân vật khi sự việc diễn ra, và chính cách viết truyện chăm chút cho suy nghĩ của nhân vật như vậy đã khiến tôi tìm đọc những tác phẩm khác của cùng tác giả này. Ban đầu khi tôi đọc tựa đề của truyện này thì suy nghĩ của tôi đó là Tựa đề này sến quá, và thực sự khi tôi đọc xong truyện này thì tôi cũng không thích tựa đề này lắm dù cho tựa đề này đúng là rất phù hợp với nội dung truyện. Nói đơn giản thì truyện là câu chuyện tình yêu của Cơ Quân Đào và Thương Hoài Nguyệt. Nói phức tạp hơn một chút thì đây là câu chuyện tình của một người có tình trạng sức khỏe không giống những người bình thường khác, và một người có cuộc sống tình cảm từng bị khiếm khuyết, từng bị tổn thương, vậy nên khi họ quen nhau, cho đến khi yêu nhau thì giữa họ luôn có những suy nghĩ, nhưng rào cản vô hình mà chỉ ở địa vị của họ mới có thể hiểu được. Cơ Quân Đào – một người tài hoa, được sinh ra trong một gia đình có thể nói là danh gia vọng tộc. Ở anh quy tụ mọi điều mà những soái ca trong ngôn tình khác đều có Có tài, có mạo, có danh, có thế gia. Nhưng cuộc sống của anh luôn bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ – người mà anh luôn yêu biết nguyên nhân sự ra đi của bà nên càng không thể tha thứ cho cha anh, hay nói đúng hơn là không tha thứ cho bản than bởi đã không chú ý đến bà nhiều hơn. Sự ra đi của bà đã khiến cho anh rơi vào trạng thái bị trầm cảm, và cuộc sống của anh chỉ đang trở về với cuộc sống như những người bình thường khác sau tất cả những nỗ lực và cố gắng của người thân. Cuộc gặp gỡ giữa Cơ Quân Đào và Thương Hoài Nguyệt không chỉ giống như tình cờ mà cuộc gặp ấy trước sau cũng diễn ra bởi quan hệ giữa hai người là những người hàng xóm. Từ những hiểu lầm ban đầu kéo theo những áy náy vì những suy nghĩ ấy, từ sự gần gũi từ cậu bé như thiên thần là Đậu Đậu đã khiến cho Cơ Quân Đào ngày càng quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống của người hàng xóm của mình. Từ những lần nhìn vô tình qua cửa sổ đến những lần đứng ngóng đợi hàng tuần, vậy mà nỗi lòng ấy lại không được cô đáp lại, đó cũng là những lần chờ đợi vừa tuyệt vọng nhưng cũng khát vọng của anh. Tình cảm giấu kín ấy cuối cùng anh cũng có dịp để cho cô hiểu rõ khi chỉ có hai người với nhau. Đêm Hoài Nguyệt say rượu ấy có lẽ là những phút giây hạnh phúc nhất của anh, nhưng khi nắng sớm lên thì những ngày sau đó lại tựa như vực sâu muôn trượng, đen tối nhất trong cuộc đời anh. Cô lặng lẽ bỏ đi sau chuyện phát sinh, không liên lạc được với cô, không tìm thấy cô, anh đã nhận ra rằng tình yêu đơn phương ấy của anh chỉ là tình yêu rất đơn thuần với người con gái ấy, và thực sự thì anh không biết gì về cô cả. Anh lặng lẽ đợi cô nhiều ngày và cuối cùng cũng đã được gặp lại cô, được thể hiện tình yêu của mình và cũng được cô đáp lại, nhưng một người luôn có mọi thứ trong tay, luôn là niềm mơ ước của nhiều người như Cơ Quân Đào thực sự rất nhỏ bé trong tình yêu với Hoài Nguyệt. Hạnh phúc anh đang có, đang nắm giữ trong tay nhưng lúc nào anh cũng nơm nớp lo sợ tình yêu ấy sẽ bị vuột mất. Tôi đã đọc và cảm thấy xót xa khi anh ôm Hoài Nguyệt thức trọn một đêm mà không dám ngủ bởi anh sợ khi thức dậy sẽ không có cô ở bên cạnh nữa. Anh cứ yêu cô và lặng yên đứng bên cô để chờ đợi một ngày cô tin tưởng và có thể dựa vào anh. Anh đã không còn mắc bệnh trầm cảm nữa và đã có một cuộc sống bình thường, thế nhưng vì anh yêu cô mà anh đã dần tự ti về quãng thời gian bị bệnh của mình. Anh sợ cô để ý đến căn bệnh của mình và không dám tin tưởng mình, vậy nên anh chỉ dám để thời gian và tình yêu của mình để khiến cô có thể hoàn toàn chấp nhận anh. Sự việc Đậu Đậu phải nhập viện đã khiến cho chính bản thân anh không còn tự tin với tình cảm của chính anh nữa, vì lúc cô cần được an ủi, được vỗ về nhất thì cô đã không cần anh, cô không muốn dựa vào anh. Thế nên anh chỉ có thể chọn cách ra đi lặng lẽ để cho tình yêu ấy dần phai màu. Hoài Nguyệt – một người con gái có thể nói là vẹn toàn cả sắc và tài, nhưng cuộc sống tình cảm lại không mấy thuận lợi. Hoài Nguyệt yêu và cưới Lỗ Phong, đó là người đàn ông đầu tiên của cô và cũng là người để lại cho cô những tổn thương sâu sắc về tinh thần. Một người phụ nữ 29 tuổi, công việc ổn định, nhà cửa không phải lo lắng, nhưng cuộc sống hiện tại của cô chỉ biết đến Đậu Đậu – cậu con trai 4 tuổi của cô. Việc không có được quyền nuôi con đã khiến cho cô luôn cố gắng dành những ngày cuối tuần ấm cúng nhất cho Đậu Đậu. Cũng chính chiều theo ý của cậu bé đã đưa Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào quen biết nhau, bắt đầu mối duyên của họ từ ấy. Cô chú ý đến anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, không phải bở dáng vẻ hay nhưng gì anh đang có, mà bởi những lọ thuốc trên bàn của anh, từ đó cô đã lờ mờ đoán được bệnh của anh, nhưng cô lại luôn cho rằng anh vẫn đang mắc bệnh trong khi anh đã dần trở lại bình thường. Từ sự hiểu lầm này đã khiến cho Hoài Nguyệt luôn thận trọng trong tiếp xúc với anh, và cũng trong khi đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Sẽ thế nào nếu như Hoài Nguyệt không biết được bệnh tình của Cơ Quân Đào? Tôi nghĩ rằng nếu vậy thì chuyện tình cảm của hai người này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Hoài Nguyệt luôn xem Đậu Đậu là trung tâm trong cuộc sống của mình, chính vì vậy nên mọi người cô tiếp xúc, mọi quyết định cô đưa ra đều được đắn đo rất kỹ càng vì những điều này sẽ ảnh hưởng đến con trai của cô. Thân thiết với một người bị bệnh trầm cảm không phải là một chuyện dễ dàng, và chuyện gắn bó với một người như vậy thì lại càng phải cố gắng nhiều hơn, cũng chịu áp lực nhiều hơn. Cô không muốn con trai mình có một môi trường phát triển trong một gia đình không bình thường như vậy nên cô chọn cách lẩn trốn tình cảm của anh, cũng trốn chạy luôn cả tình cảm của bản thân. Một người thông mình như Hoài Nguyệt thì việc nhân ra tình cảm của người khác phái không mấy khó khăn, nhưng những người khác thì cô rất thẳng thắn từ chối hoặc cũng sẽ có cách làm cho người đó không phải khó xử, chỉ riêng với Cơ Quân Đào thì cô không thể điều khiển nổi cảm xúc của bản thân. Lý trí nhắc nhở cô không được tiến sâu hơn trong tình cảm ấy, nhưng trái tim cô dường như lại không nghe lời, vậy nên cô trong vô thức đã dần đón nhận anh. Việc phát sinh quan hệ thân mật với Cơ Quân Đào là do trong cơ say, do tủi thân, do khích bác, và chính trong lúc xảy ra sự việc ấy thì Hoài Nguyệt hoàn toàn chưa có tình yêu với anh. Cũng vì những việc làm chủ động trước nay chưa từng có ấy đã khiến cô hù dọa chính bản thân mình đến nỗi cô trốn tránh mọi việc đã xảy ra, trốn tránh anh dù không biết được tình cảm thực sự anh dành cho cô. Với một người có thể xem là truyền thống như Hoài Nguyệt thì việc phát sinh quan hệ thân mật với một người khác phái và chấp nhận quan hệ tình nhân ấy là một việc làm không dễ dàng gì. Cô đấu tranh tư tưởng cho mối quan hệ ấy, và cũng chỉ dám đánh cược cho mối quan hệ này đến như vậy. Vì những kiến thức có được về bệnh trầm cảm mà cô không tin tưởng vào sự lâu dài của mối quan hệ này, cũng không dám kỳ vọng gì nhiều, nhưng vì tình yêu với anh mà cô có thể quên đi tất cả những suy tình trước đây và lao vào mối quan hệ không bền lâu ấy thì cũng đủ thấy được rằng tình cảm này sâu đậm đến đâu. Trước những tình cảm của Trần Thụy Dương đã khiến cô có thể có sự so sánh trước những gì tương lai mà hai người yêu thương cô mang lại, có thể Trần Thụy Dương có thể mang lại cho cô và Đậu Đậu một cuộc sống trong tương lại xán lạn hơn nhưng cô lại lựa chọn và tin tưởng vào Cơ Quân Đào, cô tin vào tình yêu của anh dành cho cô không phải chỉ là quyết định nhất thời của một người bị bệnh, hay ít nhất là cô tin tưởng vào chính cô, vào chính tình yêu mà cô đang có. Truyện có tuyến nhân vật khá phong phú xung quanh cuộc sống của nhân vật chính Đó là một Đậu Đậu dễ thương như một thiên thần, có lúc rất hồn nhiên và cũng có lúc rất hiểu ý người lớn; Đó là một Lỗ Phong – một người chồng thành đạt trong sự nghiệp nhưng lại không thành công trong chính cuộc hôn nhân của mình, việt đánh mất tình cảm của Hoài Nguyệt và cố gắng để cô chấp nhận anh một lần nữa đã khiến anh cố gắng để lấp đi nhưng lỗi lầm anh đã gây ra; Đó là một Cơ Quân Dã hết lòng vì anh trai mình, có thể vì anh trai mình mà có thể làm tất cả, có thể đánh cược hôn nhân của bản thân vào anh trai mình; Đó là một Trần Thụy Dương có tình cảm với Hoài Nguyệt nhưng lại có quá nhiều thứ để đắn đo, để tính toán, vậy nên anh đã bỏ lỡ tình cảm của chính mình. Sau cùng để nói về truyện này thì có lẽ là đoạn kết của truyện làm tôi có chút thất vọng. Không phải tôi thất vọng về kết cục của truyện, mà bởi chính cách viết đoạn kết của tác giả. Có thể nói rằng tôi đã rất thích và hứng thú khi đọc truyện này, bởi cách miêu tả tâm lý nhân vật rất ổn, rất logic với nhau. Truyện cũng có độ lãng mạn và cũng có những thực tế mà ta có thể bắt gặp trong cuộc sống hiện thực. Có thể tôi đã xếp truyện này vào trong những truyện tôi yêu thích nếu như truyện có cái kết không làm tôi hụt hẫng đến vậy. Một cái kết có hậu cho nhân vật chính nhưng lại được kể một phần qua tâm sự của Trần Thụy Dương, và được miêu tả cuộc sống sau khi quay lại với nhau của 2 nhân vật chính qua một vài mẩu chuyện chắp nối ở ngoại truyện thực sự không làm cho tôi thỏa mãn sau khi tôi đã đọc xong phần chính truyện được viết rất cẩn thận.

tên của em là bệnh của anh