tâm sự cùng cave

Tâm sự lúc nửa đêm, nhật ký 69 chân thật của checkerChú ý: Nhà cung cấp không được đăng bài tại đây. TÂM SỰ CÙNG CHECKERVIET . 1; 2; 3 … Go to page. Tới. 8; Tiếp. 1 of 8 Go to page. Tới. Tiếp Last. Filters. Show only: Đang tải… Sticky threads C. Dán lên cao • cave sai gon kiem Thác loạn cùng em cave váy đỏ siêu quyến rũ Em vợ tuổi dậy thì tâm sự rằng muốn được mất trinh. Đóng QC. SEX KHÔNG CHE. JAV; nay .Chạy mượt và không bị chặn để bạn có những phút giây thoải mái riêng tư nhất .Hãy cùng ghé thăm và trải nghiệm mỗi ngày với những Người đàn ông lịch lãm này cũng không ngoại lên khi ông ta cùng các người bạn của mình vào một căn phòng sang trọng. Họ bắt đầu gọi những cô cave cao cấp xinh đẹp ra phục vụ mình, làm tình cùng họ khiến người đàn ông này kinh ngạc và choáng ngợp và ông ta bắt đầu Vay Nhanh Fast Money. Tâm sự Thứ tư, 15/10/2008, 1224 GMT+7 Những ngày cấy lúa khó khăn thiếu thốn vô cùng, lại xóm dưới xóm trên dè bỉu. Tôi đem con qua người bà con ở vùng khác gửi và trở lại Sài Gòn. Kể từ đây tôi bắt đầu sống buông thả, phó mặc. Tôi quen hết người này đến người khác, kể cả thanh niên cho đến đàn ông có vợ. Hòa From HòaSent Wednesday, October 15, 2008 1032 AMSubject Gui toa soan Khong con dan ong chung thuy Gửi tòa soạn! Tôi xin nói thẳng tôi là một cave nhưng thỉnh thoảng hay đọc tâm sự của các bà các cô. Tôi ít học, từ ngữ có thể không lịch sự, mong mọi người bỏ qua. Tôi sống ở quê, nhà không nghèo lắm, ban đầu cũng được cho đi học, nhưng ba má tôi luôn túi bụi với cây và lúa. Anh em tôi nửa ngày học nửa ngày ra đồng. Việc học không quan trọng bằng cái ăn nên chẳng ai chú tâm lắm. Tôi lớn lên phổng phao xinh đẹp nhiều trai làng chòng ghẹo và rồi tôi yêu, rồi thời gian sau đó biết quan hệ tình dục. Cả tôi và bạn trai chẳng biết tránh thai là gì nhưng may mắn sao không mang bầu. Rồi cãi vã, chia tay, làm lành, cãi vã... Được mấy năm thì chúng tôi thôi nhau do anh ta cặp với cô khác trong xóm. Tôi cũng nhanh chóng trả thù bằng một người yêu mới. Anh này làm công ở Sài Gòn nên thời gian sau tôi lên đây thuê nhà sống chung với anh ta. Anh ta xin cho tôi làm công nhân may ở khu chế xuất. Ban đầu chúng tôi sống rất hạnh phúc vì hòa hợp mọi mặt. Một hôm tôi biết mình có thai, báo tin mừng với anh ta và nói dự định về quê ra mắt hai họ. Anh ta im lặng, rồi bảo tôi đi phá thai, lý do đang ở nhà mướn, tiền bạc không có... Tôi khóc nói nhà Sài Gòn này mắc biết bao giờ chúng ta mua nổi, thôi mình cứ cưới rồi sẽ qua, hoặc về quê sống với ba má. Anh ta nói chẳng bao giờ muốn về quê cuốc ruộng nữa. Thương con và thương anh ta, tôi kiên quyết không bỏ thai. Anh ta dần trở nên lạnh lùng với tôi. Rồi một lần vô tình tôi bắt gặp anh vào khách sạn với một cô gái khác. Tôi đau đớn điên cuồng thì anh ta tỉnh bơ nói lúc trước chưa ở chung với tôi anh ta chơi gái hoài, có gì lạ đâu mà tru tréo. Ở chỗ anh ta làm ai cũng vậy hết, chẳng có ai không chơi bời bồ bịch. Anh ta còn nói tháng nào cũng đi ăn phở, bạn bè còn quay phim chụp hình đem vào xem thành tích của nhau nữa. Vì đứa con trong bụng tôi cắn răng chịu đựng, nhưng ngày tôi vào bệnh viện sinh con anh ta biến mất với cô gái khác và không bao giờ quay lại nữa. Một mình tôi uất hận giữa đất Sài Gòn này. Đến lúc con vừa 6 tháng thì tôi tơi tả và cạn kiệt, buộc lòng phải đưa con về quê. Những ngày cấy lúa khó khăn thiếu thốn vô cùng, lại xóm dưới xóm trên dè bỉu. Tôi đem con qua người bà con ở vùng khác gửi và trở lại Sài Gòn, kể từ đây tôi bắt đầu sống buông thả, phó mặc. Tôi quen hết người này đến người khác, kể cả thanh niên cho đến đàn ông có vợ. Ban đầu là thích thích thì đi chơi, ăn tối, sau thì vào khách sạn. Rồi dần dần anh này cho cái này, anh kia cho cái kia, tôi quen dần với việc nhận tiền từ bạn tình. Tôi bỏ hẳn việc làm một cô công nhân may với đồng lương ít ỏi. Có tiền rồi tha hồ chưng diện ăn chơi. Thỉnh thoảng tôi gửi tiền về nuôi con và lâu lâu về chơi thăm bé. Tôi trở nên chuyên nghiệp mà người đời hay gọi là gái, là cave. Ban đầu là gặp đâu kiếm tiền đó, sau thì đầu quân cho một quán ăn, khách vào đó có nhu cầu thì đi. Họ quen rồi thì nhớ số điện thoại lần sau cứ alô. Và tôi có một cái nghiện nữa là nghiện chat. Buổi sáng chưa có khách hoặc bất kỳ lúc nào rảnh là tôi luôn ra net lang thang tìm mối mới cho vui. Làm nghề này rồi tôi mới thấy rõ bộ mặt của đàn ông. Nhiều người có nhu cầu từ đầu đến để giải quyết, nhưng có người ban đầu làm ra vẻ đạo mạo chung thủy, có người ra vẻ ghê tởm... Rốt cục rồi cũng quan hệ với chúng tôi cả. Thẳng thắn mà nói chưa có người nào thoát cả, không lần này thì lần khác. Có người bị vợ bắt quả tang quỳ mọp xuống xin tha, ăn năn hối hận, nhưng mấy tuần sau lại lò dò đến với chúng tôi. Ban đầu tôi không quan tâm, nhưng mỗi lần nhớ đến cha của con tôi, tôi lại có câu hỏi tại sao? Câu hỏi đó cứ ám ảnh tôi mãi và tôi đâm ra tò mò muốn biết câu trả lời. Cho nên mỗi lần gặp bạn tình tôi lại hay tỉ tê thăm hỏi. Đàn ông đến với chúng tôi vì chúng tôi trẻ đẹp hơn các bà vợ ở nhà, đến vì muốn tìm cảm giác lạ, muốn thay đổi bạn tình, một số chơi gái vì bạn bè khích bác là sao ngu quá không chơi cho đã sau này già tiếc. Một số ban đầu không có ý chơi nhưng vào tăng 2 tăng 3 toàn em út thì không kiềm chế được. Có một sự thật là đàn ông luôn đề cao gái làm tình giỏi hơn vợ, họ muốn khẳng định bản thân với bạn bè là tôi giỏi, tôi gặp cô này cô kia "ngon" lắm, đã lắm... xin lỗi cho phép tôi nói thô kệch vậy cho dễ hiểu. Nhưng họ đâu hiểu rằng tôi cũng từng làm vợ, tôi cũng hiểu thế nào là quan hệ tình dục. "Ngon" hay không, điêu luyện hay không do các ông thôi. Người đàn ông dễ bị lung lay bởi 3 cái ngọt ngào chiều chuộng, hoàn cảnh tội nghiệp, biết cách lôi kéo bằng nhiều cách kể cả tình cảm. Người trong nghề của chúng tôi đều biết tận dụng 3 điểm yếu đó ngoài khoản kia. Tôi biết mọi người các cô các bà và có thể các ông nữa sẽ chửi tôi đồ dơ bẩn, nhưng thực tế đàn ông đều tìm đến chúng tôi để giải quyết, để thay đổi cảm giác... Hãy nhìn vào sự thật. Lớp gái này già đi có lớp gái khác thay thế. Nghĩa là nghề của chúng tôi sẽ mãi trẻ trong khi các bà cứ già đi. Các bà đừng có tin lời thề thốt của các ông. Tôi đã nhiều lần chứng kiến các ông nhậu cười hô hố với nhau khi kể về chiến tích và sự tin tưởng của các bà đấy. Kinh nghiệm cho tôi thấy thế gian này không có người đàn ông nào chung thủy cả, phụ nữ có thể có, nhưng đàn ông thì không đâu. Họ có thể là mẫu người tốt, nhưng không ai chung thủy cả. Vài người khuyên tôi nên bỏ nghề, tôi cũng hay suy nghĩ đến việc đó. Nhưng giả sử tôi có được một ông chồng, rồi tôi phải chịu đựng khi ông ta đi ăn phở sao? Nếu đã yêu tôi không thể chấp nhận sự phản bội. Hòa Tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn để em đi với những người bất lương, không ra sự phải lòng cô cave đặc biệt Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống phải lòng cô cave đặc biệt hay nhất tại về tâm sự cuộc sống. Tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn để em đi với những người bất lương, không ra gì. Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm ăn tại Sài Gòn nhưng quê hương ở một thành phố miền Tây. Từng tuổi này nhưng cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm, từ một thiếu gia con nhà có của, đến một đại gia có thói ăn chơi “quăng tiền qua cửa sổ” rồi đến một con nợ không chốn nương thân, phải bỏ xứ mà đi. Giờ đây mọi chuyện đã qua, tôi đang phải làm và tìm lại những gì đã đánh mất. Tôi quen em trong dịp về quê ăn Tết, sau những chầu nhậu với đám bạn rồi cũng đến hồi thác loạn, những người bạn rủ tôi đi đổi gió. Tôi gặp em, em là cave, nhưng cave rất đặc biệt mà lần đầu tiên trong đời tôi gặp. Trong lần đó, tôi đã trả tiền nhưng chỉ để ngồi nói chuyện và tâm sự cùng em. Định mệnh đã khiến chúng tôi phải gắn bó, cùng nhau vượt qua sóng gió cuộc đời này. Tâm sự phải lòng cô cave đặc biệt Em năm nay 20 tuổi, có dáng người mảnh dẻ, gương mặt xinh và rất hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ, thật thà lắm, không chanh chua như những người con gái khác tôi từng gặp. Em sinh ra trong một gia đình nông dân, cha mẹ quanh năm suốt tháng phải làm ruộng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, còn có một người chị và một em trai. Cuộc sống gia đình khắc khổ, dù quần quật suốt năm nhưng vẫn thiếu trước hụt sau. Rồi từ một đường dây môi giới, em đã đến với nghề “làm vợ thiên hạ”. Ngay từ những ngày đầu bước chân vào nghề, em đã phải vay mượn của những kẻ bảo kê một khoản tiền lớn để gửi về cho gia đình xoay sở cuộc sống trước, rồi em làm trả lại sau. Cuộc đời ăn chơi của tôi nói nhiều thì không nhiều, ít cũng chẳng ít nhưng chưa bao giờ lại gặp một em cave hiền như cục đất thế này. Em đến với tôi đêm đó, đôi mắt đỏ hoe, tôi hỏi thì em bảo “thiêu thân bay vào mắt”, nhưng tôi biết em nói dối, chẳng lẽ thiêu thân bay vào cả 2 mắt. Một đoạn thì em mới nói là vừa đi khách chỗ kia xong nhưng người ta không trả tiền. Tôi bảo “Sao em không nhờ người nào tới can thiệp giùm em để lấy tiền, chứ tiền do công sức và mồ hôi nước mắt mà, sao lại bỏ như thế được”. Em bảo em sợ lắm, sợ nhiều thứ, phiền phức, cãi cọ, đánh lộn hay thậm chí sợ cả công an can thiệp thì phiền, thà bỏ tiền còn hơn. Nghe đến đoạn này tôi ngẩn người. Như được định sẵn từ trước, chúng tôi ngồi nói chuyện gần tiếng đồng hồ, tôi chợt nhớ và bảo “Thôi em đi làm đi, anh gửi em phần tiền của anh đây”. Em xua tay và nói “Em không làm tối nay nữa và nãy giờ mình chỉ tâm sự nói chuyện, có gì đâu mà em nhận tiền, em không nhận đâu”. Lần đầu trong đời gặp một cô gái gọi đặc biệt. Em ra về nhưng không nhận tiền của tôi. Nhiều ngày sau đó, trung bình mỗi ngày 150 đến 200 tin nhắn được kéo dài từ 12h trưa đến 2 – 3 giờ sáng hôm sau. Em tâm sự chuyện đời, gia đình, đi làm, buồn vui mỗi ngày. Ra đi thì nhắn, về tới nhà nhắn, trước khi ngủ nhắn, ngủ thức dậy nhắn, từng lời nói trong tin nhắn rất ngây thơ, lễ phép và đáng yêu. Mặc dù cho tới giờ tôi vẫn chưa cho em được một cái gì, thậm chí là cái card điện thoại em cũng không nhận. Nếu là tôi của ngày xưa thì tôi sẽ cho tiền em để trả hết nợ nần, chỉ khoảng mấy chục triệu đồng thôi, rồi đưa em về với gia đình, với cuộc sống bình thường như bao cô gái tuổi mới lớn đầy mộng mơ. Nhưng giờ đây tình hình kinh tế tài chính của tôi cũng không được ổn lắm nên nhiều đêm tôi nhìn tin nhắn của em mà nước mắt cứ chảy, phải làm sao để giúp em. Rồi tôi lại nghĩ sẽ nhờ mối quan hệ xã hội của mình để giúp em “đi làm”, nhưng một mặt tôi lại không muốn vì ở một khía cạnh nào đó em đã thương tôi và tôi cũng thương em. Tôi cũng là đàn ông, biết ghen, tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn phải để em đi với những người bất lương, không ra gì rồi lại có chuyện không hay xảy ra. Xin mọi người một lời khuyên cho những ngày sắp tới của tôi và em. Tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn để em đi với những người bất lương, không ra gì. Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm ăn tại Sài Gòn nhưng quê hương ở một thành phố miền Tây. Từng tuổi này nhưng cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm, từ một thiếu gia con nhà có của, đến một đại gia có thói ăn chơi “quăng tiền qua cửa sổ” rồi đến một con nợ không chốn nương thân, phải bỏ xứ mà đi. Giờ đây mọi chuyện đã qua, tôi đang phải làm và tìm lại những gì đã đánh mất. Tôi quen em trong dịp về quê ăn Tết, sau những chầu nhậu với đám bạn rồi cũng đến hồi thác loạn, những người bạn rủ tôi đi đổi gió. Tôi gặp em, em là cave, nhưng cave rất đặc biệt mà lần đầu tiên trong đời tôi gặp. Trong lần đó, tôi đã trả tiền nhưng chỉ để ngồi nói chuyện và tâm sự cùng em. Định mệnh đã khiến chúng tôi phải gắn bó, cùng nhau vượt qua sóng gió cuộc đời này. Em năm nay 20 tuổi, có dáng người mảnh dẻ, gương mặt xinh và rất hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ, thật thà lắm, không chanh chua như những người con gái khác tôi từng gặp. Em sinh ra trong một gia đình nông dân, cha mẹ quanh năm suốt tháng phải làm ruộng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, còn có một người chị và một em trai. Cuộc sống gia đình khắc khổ, dù quần quật suốt năm nhưng vẫn thiếu trước hụt sau. Rồi từ một đường dây môi giới, em đã đến với nghề “làm vợ thiên hạ”. Ngay từ những ngày đầu bước chân vào nghề, em đã phải vay mượn của những kẻ bảo kê một khoản tiền lớn để gửi về cho gia đình xoay sở cuộc sống trước, rồi em làm trả lại sau. Cuộc đời ăn chơi của tôi nói nhiều thì không nhiều, ít cũng chẳng ít nhưng chưa bao giờ lại gặp một em cave hiền như cục đất thế này. Em đến với tôi đêm đó, đôi mắt đỏ hoe, tôi hỏi thì em bảo “thiêu thân bay vào mắt”, nhưng tôi biết em nói dối, chẳng lẽ thiêu thân bay vào cả 2 mắt. Một đoạn thì em mới nói là vừa đi khách chỗ kia xong nhưng người ta không trả tiền. Tôi bảo “Sao em không nhờ người nào tới can thiệp giùm em để lấy tiền, chứ tiền do công sức và mồ hôi nước mắt mà, sao lại bỏ như thế được”. Em bảo em sợ lắm, sợ nhiều thứ, phiền phức, cãi cọ, đánh lộn hay thậm chí sợ cả công an can thiệp thì phiền, thà bỏ tiền còn hơn. Nghe đến đoạn này tôi ngẩn người. Như được định sẵn từ trước, chúng tôi ngồi nói chuyện gần tiếng đồng hồ, tôi chợt nhớ và bảo “Thôi em đi làm đi, anh gửi em phần tiền của anh đây”. Em xua tay và nói “Em không làm tối nay nữa và nãy giờ mình chỉ tâm sự nói chuyện, có gì đâu mà em nhận tiền, em không nhận đâu”. Lần đầu trong đời gặp một cô gái gọi đặc biệt. Em ra về nhưng không nhận tiền của tôi. Nhiều ngày sau đó, trung bình mỗi ngày 150 đến 200 tin nhắn được kéo dài từ 12h trưa đến 2 – 3 giờ sáng hôm sau. Em tâm sự chuyện đời, gia đình, đi làm, buồn vui mỗi ngày. Ra đi thì nhắn, về tới nhà nhắn, trước khi ngủ nhắn, ngủ thức dậy nhắn, từng lời nói trong tin nhắn rất ngây thơ, lễ phép và đáng yêu. Mặc dù cho tới giờ tôi vẫn chưa cho em được một cái gì, thậm chí là cái card điện thoại em cũng không nhận. Nếu là tôi của ngày xưa thì tôi sẽ cho tiền em để trả hết nợ nần, chỉ khoảng mấy chục triệu đồng thôi, rồi đưa em về với gia đình, với cuộc sống bình thường như bao cô gái tuổi mới lớn đầy mộng mơ. Nhưng giờ đây tình hình kinh tế tài chính của tôi cũng không được ổn lắm nên nhiều đêm tôi nhìn tin nhắn của em mà nước mắt cứ chảy, phải làm sao để giúp em. Rồi tôi lại nghĩ sẽ nhờ mối quan hệ xã hội của mình để giúp em “đi làm”, nhưng một mặt tôi lại không muốn vì ở một khía cạnh nào đó em đã thương tôi và tôi cũng thương em. Tôi cũng là đàn ông, biết ghen, tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn phải để em đi với những người bất lương, không ra gì rồi lại có chuyện không hay xảy ra. Xin mọi người một lời khuyên cho những ngày sắp tới của tôi và em. Tâm sự cuộc sống Xem phim 18+ người yêu làm caveĐọc tâm sự đàn ông em xin tôi làm cave để kiếm tiền Dòng tâm sự thầm kín của bạn Dũng kể về mối tối với người bạn gái khi tiết lộ và xin được đi phục vụ tình dục cho một người đàn ông khác để kiếm tiền cho gia đình và ước mơ làm ca sĩ của mình. Xem phim 18+ người yêu làm cave Tôi gần 30 tuổi, công việc và thu nhập ở mức trung bình, không có dư giả gì, chỉ đủ lo toan cho cuộc sống. Tôi và em mới yêu nhau được một tháng. Em là nghệ sĩ hát cải lương với vẻ ngoài xinh đep, 27 tuổi, có đứa con 5 tuổi và đã ly dị chồng 4 năm nay. Em lên Sài Gòn lập nghiệp một mình và đã trải qua 2 năm ăn ở với người khác đến khi chia tay vào năm ngoái. Em nói lúc đó đau khổ vì bị phụ bạc, đâm ra chán nản và có đôi lúc muốn tự tử, nhưng nghĩ về con và gia đình ở dưới quê nên dừng lại và cố gắng bước tiếp. Gia đình em đang thiếu nợ mấy trăm triệu và em là trụ cột của cả nhà. Đọc tâm sự đàn ông em xin tôi làm cave để kiếm tiền Tình cờ vào một ngày nọ, tôi lang thang trên mạng và vô tình gặp được em. Ấn tượng đầu tiên đối với tôi là em có ngoại hình tương đối, gương mặt đẹp và có chiếc răng khểnh dễ thương. Lúc đó chúng tôi nói chuyện với nhau hàng ngày hàng giờ. Vào một ngày tôi sơ ý để mất ví và bị bắt xe do chạy ẩu, tôi buồn chán và kể cho em nghe. Không ngờ lúc đó em rủ tôi đi ăn uống, tôi ngại vì không có xe và bị mất hết tiền nên không đi. Em cứ nằng nặc đòi qua tôi, tôi cũng đồng ý đi với em. Gặp được em, em làm cho tôi bối rối vô cùng, em rất đẹp với nụ cười tỏa nắng và cách nói chuyện nhẹ nhàng. Rồi lần 2, lần 3 em cũng chạy qua tôi, từ đó tình cảm của chúng tôi chớm nở. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi và em ngủ với nhau. Lúc đó đang ôm em trong vòng tay thì thấy em rơi nước mắt. Tôi hỏi sao em khóc, em ôm chầm tôi mà khóc to hơn. Sau khi khóc xong, em kể cho tôi nghe về các lần đau khổ trong tình yêu từng trải qua, kể về gánh nặng gia đình em đang vác trên vai. Cuối cùng em nói xin lỗi, tôi rất bất ngờ vì em đâu có làm gì. Em chỉ cười và nói “Anh à, trước khi quen nhau, em có quen một người, người đó hứa lo cho em tất cả, cho em gửi tiền về quê trả nợ giúp ba mẹ xây nhà, sẽ lo cho em trong cuộc thi hát sắp tới và nhiều thứ khác. Nhưng thật lòng em không yêu người đó, người đó hơn em 12 tuổi, lúc đó em cũng đắn đo suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng cũng chấp nhận ngủ với họ. Em làm điều đó chỉ để lo cho con cái và gia đình. Một, hai tháng em chỉ gặp người đó một lần vì họ ở Hà Nội.” Tôi nghe em kể mà lòng như thắt lại, đau lắm, đau vì không thể nào lo cho em được như người kia. Tôi đau vì phải nghĩ tới việc em lên giường với người ta, và vì tôi quá yêu em. Em nói muốn chia tay vì không muốn tôi khổ đau. Em cảm thấy lương tâm bị dằn vặt và áy náy bởi không thể quen một lúc 2 người, một người vì tình cảm, một người vì tiền. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng và kìm nén cảm xúc lại. Em kêu tôi hãy đợi lo xong cho gia đình rồi sẽ về với tôi. Tâm trạng hoang mang tột đỉnh, tôi liền đứng dậy và bước ra khỏi phòng, em chạy tới ôm tôi. Em nói tôi hãy cứ tiếp tục như thế này vì tình yêu của hai đứa, nhưng mong tôi hãy chấp nhận cho em được phép gặp hắn mỗi tháng một lần. Em bảo rằng khi ở bên tôi em rất hạnh phúc, điều này người kia không đem lại được, anh ta chỉ biết đến thân xác của em thôi. Tôi không biết phải làm sao, chỉ ôm em và khóc trong im lặng rồi lặng lẽ nằm ôm em, dỗ dành em. Khi về đến nhà, cảm giác mình bị tổn thương khi em trong vòng tay của hắn cứ xuất hiện. Tôi đi nhậu một mình suốt đêm, nghĩ mình nên buông em ra đi nhưng làm không được, như thế sẽ không có ai quan tâm, chăm sóc em mỗi ngày. Thấy em phải trao đổi thân xác cho hắn tôi lại thương em nhiều hơn. Tôi buồn chính bản thân vì không thể lo cho người mình thương về vật chất. Tôi chỉ có thể lo cho em về tinh thần. Giờ tôi không biết phải làm sao, nên dừng lại hay tiếp tục đây? Tâm sự thầm kín của đàn ông

tâm sự cùng cave